Trong bóng tối của đêm sâu, bước chân của Tống Thiên như âm nhạc nhẹ nhàng, điệu bộ. Ánh sáng trăng lạnh lùng chiếu sáng qua cửa sổ cung điện, làm bóng dáng cô gái trở nên nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Bước vào không gian linh thiêng, vị Vương Tử ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao soi sáng người đến.
"Tống Thiên," giọng Vương Tử vang lên nhưng âm điệu không còn ngọt ngào như trước, "em trở lại làm gì ở đây? Đã đủ chưa với số đau khổ mà anh đã gây ra cho em?"
Tống Thiên không đáp, ánh mắt cô lạnh như băng, nụ cười trên môi cũng chẳng còn vẻ dịu dàng. Cô bước về phía Vương Tử, từng bước như âm thanh của sự phá hủy.
"Anh đã hiểu lầm," Tống Thiên thốt lên trong yên bình, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa hận thù bùng cháy. "Tôi không trở lại để tha thứ. Tôi trùng sinh chỉ để... trả thù."
Vương Tử lạnh lùng mỉm cười, "Vậy thì hãy thử thách xem, Tiểu Ác Long của tôi, liệu có đủ sức để đánh bại chính anh?"
Hòa mình vào không gian u tối, cuộc chiến giữa hai linh hồn đặng dạ khai mở. Tống Thiên không chỉ phải đối mặt với Vương Tử, mà còn phải khám phá bí mật tăm tối mà chính mình cũng không biết. Cô sẽ đối đầu với quá khứ, tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi chưa từng có đáp án. Và giữa vòng xoáy thù hận và tình yêu, cô sẽ tìm ra con đường dẫn tới sự thật cuối cùng, hay chìm đắm trong bóng tối vĩnh viễn.