Rosaline đứng trước bản án của bạo chúa, ánh mắt không chút run sợ. Cô quyết định không chịu uỷ mình trước quyền lực độc tài. "Tôi không sợ chết," cô nói mạnh mẽ, "Nhưng tôi không thể sống trong sự áp đặt của người khác. Tôi muốn tự do, bạo chúa ạ."
Bạo chúa Kael khẽ nheo mắt, ánh sáng lửa bắn ra từ đôi mắt lạnh lùng. "Tự do?" hắn lặng lẽ hỏi, "Tự do là gì mà em coi trọng hơn cả cuộc sống của mình? Một đường tới cái chết hay là cuộc sống dưới sự kiểm soát của ta?"
Rosaline nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt quyết liệt. Cô nhớ đến những ngày cô phục vụ, những lời khuyên hay sự giúp đỡ mà bạo chúa từng trao cho cô. Nhưng hiện tại, cô cảm thấy bị hụt hẫng, bị mắc kẹt trong một thế giới mà cô không thể lựa chọn. "Tự do là quyền được lựa chọn, không phải bị ép buộc," Rosaline giải thích, "Tôi muốn tự do chọn con đường của mình, không phải sống dưới bóng tối của bạo chúa."
Bạo chúa Kael cười khẩy, nụ cười giữa trừng giữa khinh bỉ. "Những điều em nói chỉ là ảo tưởng, cô gái ngây thơ. Em nghĩ em có thể đứng lên trước ta và thách thức quyền lực của ta à?"
Rosaline không run sợ, tâm hồn cô bừng sáng. "Tôi không ngây thơ," cô trả lời, "Tôi chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của mình. Nếu tự do không thể hiểu, thì Rosaline chấp nhận một cái chết tự do hơn sống dưới bóng tối của bạo chúa."
Bất ngờ lớn nhất đến khi bạo chúa Kael nhìn cô với ánh mắt trầm trồ, nụ cười trên môi biến thành sự ngưỡng mộ. "Rosaline, em đã chứng minh được bản lĩnh và lòng kiên định của mình. Từ nay về sau, em không còn là thư ký của ta, mà là người thừa kế đất đai này," bạo chúa nói, mở ra một cánh cửa mới mở cho Rosaline, một cuộc sống tự do và xứng đáng với đáng giá của cô.