Trên con đường đá cổ, tiếng bước chân vang vọng, Raymond đứng đó, ánh mắt nhìn theo bóng lưng xa vời của Narella. Trái tim anh như bị một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào, từ từ cắt vụt vỡ vụn. Anh nhấc tay muốn kìm nén nỗi đau, nhưng lại không thể. "Narella, xin em đừng đi," anh cố gắng nói, giọng khàn khàn không thể che giấu nổi nỗi đau trái tim.
Narella dừng chân, không quay đầu nhìn lại. Cô gái vẫn kiên định bước đi, nhưng giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một quyết tâm không thể phủ nhận: "Tôi không thể ở bên anh nữa, Raymond. Tình yêu không phải là lời hứa, mà là hành động, là sự chân thành và hiểu biết lẫn nhau. Chúng ta không còn thuộc về nhau."
Raymond nhìn lên, cảm thấy cuốn hút bởi ánh mắt mãnh liệt của Narella. Đã đến lúc phải chấp nhận sự thật, anh không thể trốn tránh nữa. "Tôi hiểu rồi, Narella. Xin em, hãy cho tôi một cơ hội để thay đổi, để chứng minh tình yêu của tôi đối với em là thật lòng."
Cô gái quay lại, ánh mắt trong trẻo như dòng suối êm đềm. "Đời không phải lúc nào cũng cho chúng ta cơ hội thay đổi, Raymond. Hãy sống trọn vẹn với chính mình, và khi đó, tôi tin rằng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc. Tạm biệt, vị vua của trái tim em." Narella bước đi, để lại Raymond đứng đó, lòng hoảng loạn và bất lực. Đôi mắt anh lấp lánh nước mắt, nhưng trong đó, có một tia hi vọng ló dạng.