Dưới ánh đèn lung linh của phòng tranh, Cedric đột nhiên bước về phía tôi, ánh mắt như bắt chước vẻ đẹp hoang dã của một con sói đen. "Lamine, em hiểu không? Chúng ta không thể chia xa được," anh nói, giọng khàn khàn như tiếng gió khe khẽ vuốt nhẹ qua lá cây.
Tôi nhấn chặt bàn tay, cố gắng chống đỡ những cảm xúc hỗn loạn bên trong. "Nhưng tình yêu giữa chúng ta đã phai nhạt, Cedric. Anh không thể chỉ là một nhân vật phản diện trong cuộc sống của em," tôi bày tỏ, nhưng lòng bắt đầu lay động dưới sức hút ma mị mà Cedric tỏ ra.
Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn sục sờ không ngừng. "Em không biết, Lamine, rằng mỗi lần nhìn thấy em, tôi như bị cuốn vào một thế giới đầy ma lực. Em là ngọn lửa làm tan chảy băng giá trong lồng ngực tôi."
Tâm trạng của tôi lúc này không thể nào diễn tả bằng lời, một cuộc đối đầu tâm lý đầy kịch tính đổ bộ khắp căn phòng. Quá khứ, hiện tại, và tương lai đan xen nhau tạo nên một mê cung không lối thoát. Liệu tình yêu có thể làm tan chảy những băng giá trong lòng Cedric, hay chỉ làm cho cuộc chiến tâm lý trở nên phức tạp hơn?