Trong khúc nhạc u hoài vang lên từ cánh cổng bước vào phòng, tôi không thể không nhớ đến Lexion - người con trai tôi vô tình quyến rũ. Bức tường đỏ lửa lại hiện về trước mắt tôi, và hình ảnh của anh chàng ngạo mạn đầy uy nghiêm trỗi dậy trong tâm trí.
Nhưng lần này, anh ta thay đổi. Vẻ mặt của Lexion không còn lấp lánh sắc đỏ nhưng thay vào đó, nó đầy bi thương và hoài nghi. "Tại sao chị luôn từ chối tôi?" - giọng nói của anh ta vẫn âm hưởng sâu thẳm nhưng bây giờ chứa đựng một vẻ buồn. "Chị có biết, tôi không muốn trả thù chị. Tôi chỉ muốn chị hiểu..."
Tôi bắt đầu run sợ, không phải vì sự khát khao hoặc sức mạnh của anh, mà bởi sự tuyệt vọng trong giọng nói của anh. Tôi cảm thấy mình đang bắt cóc bởi cái gì đó ngoài tầm hiểu biết của mình. Và lời nguyền của Lexion dường như đang vấy bẩn tâm trí tôi.
Nhưng chỉ khi tôi suy nghĩ hơn về những gì đã xảy ra, tôi đột nhiên nhận ra rằng, có lẽ... chúng ta chưa từng hiểu rõ bản chất thật sự của nhau.ện.