Trên chiến trường đầy khói lửa, Luân Hồi đối diện với kẻ thù tàn bạo - Võ Sư Độc Ác. Mặc dù đã vượt qua biết bao đợt tấn công, sức mạnh phản phái của anh dường như không còn đủ để đối phó với Võ Sư Độc Ác, người đã phản bội và hại chết vị venerable của mình. Trái tim anh đau đớn, nhưng trên tay anh cầm lấy thanh kiếm đầy quyết tâm.
Những kí ức về người cha lạnh lùng, với ánh mắt đầy toan tính, phù thủy ám sát và học thuật, vẫn luôn ám ảnh Luân Hồi. Đằng sau sự phản phái kỳ diệu, anh dần khám phá ra sự thật chấn động: nguồn gốc của sức mạnh ấy chính là gen của người cha mà anh từng căm ghét.
"Không... không thể... anh đã chết..." Luân Hồi thì thào, trái tim anh tan ra nhưng trí não vẫn phải chiến đấu. Vợt lấy linh hồn quyền lực, anh quyết tâm đứng lên, không chỉ để trả thù cho venerable mà còn để tìm lại chính mình giữa vũng bùn đầy oan khuất.
Không có dừng lại, Luân Hồi từng bước chứng minh giá trị thực sự của sự phận bản thân. Với cờ tướng chiến lược, lòng dũng cảm và trí tue sắc bén, anh đứng dậy dẫn dắt đội mình, bước vào cuộc chiến tàn khốc, nơi chỉ có người mạnh mới tồn tại...