Trên con đường rợp cây cổ xưa, cô gái tóc xanh tươi như cỏ non bước đi, bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh ẩn giấu. Trên vai, cô mang một bộ giáp sáng lấp lánh, toát lên vẻ uy nghi của một hiệp nữ cô độc. Mắt cô lạnh lùng như lửa đỏ, nhìn xa xăm về phía trước, tay cầm thanh kiếm đan xen ánh sáng mặt trời.
Nghe tiếng rên rỉ, cô gái dừng bước, ánh mắt quét qua mảnh đất cằn cỗi. Một nhóm quái vật ma quỷ với ánh mắt đỏ ánh lên ám ảnh ẩn nẩn đang tấn công một cậu bé nhỏ yếu đuối. Không do dự, cô gái lao đến, thanh kiếm lóe lên như cơn lửa giận dữ, tiếng gió xé lưới vang vọng.
"Đừng sờ vào người này," cô nói, giọng điệu lạnh lùng như gió lạnh đông. Không phải xoay sở, cô mở hết sức mạnh, từng đòn kiếm như những vệt sét đánh tan bóng tối. Quái vật kinh hoàng phập phồng, nhưng cô không chút sợ hãi, bước về phía trước.
Cậu bé nhỏ nhăn mắt nhìn, ngạc nhiên và kinh ngạc trước sự dũng cảm và tài năng của người hiệp nữ. Đôi mắt nước nhưng quyết liệt, cậu quyết chiến đấu bên cạnh cô, hòa mình vào cuộc chiến để bảo vệ mảnh đất cuối cùng còn sót lại của họ.