Trên bước đường đá dẫn lên ngọn núi cao, Diệp Tuyệt Vũ bắt đầu cảm nhận những rung động lạ lẫm giữa không gian cổ kính và hiện đại. Ánh mắt sắc bén nhấn chìm vào cánh cổng Tử Linh Đạo Tràng, ông không thể rời mắt khỏi cấu trúc hoành tráng trước mắt. Khi bước chân chạm nhẹ vào ngưỡng cửa, một lớp sương mờ bao quanh và gió lạnh thoáng qua, khiến Diệp Tuyệt Vũ nhớ lại những kí ức xa xưa.
Ngưỡng cửa mở ra, ông bỗng bắt gặp một thế giới hoàn toàn khác biệt - thành phố hiện đại với những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, những chiếc xe chạy vội vã dưới đất. Sự đổi thay kinh ngạc và náo nhiệt kia trải dài trước mắt ông, nhưng cũng đồng thời tăng thêm nỗi cô đơn lạ lùng giữa thế giới hối hả này.
Nhưng Diệp Tuyệt Vũ chẳng ngần ngại, ông đưa tay đập vào cánh cửa, làn sương tan biến và một thế giới kỳ bí khác hiện ra - rừng sâu mơ màng nơi ánh sáng vạch mở lối đi cho linh hồn. Ông nhận ra rằng, đây không chỉ là một thử thách về sự thích nghi, mà còn là cơ hội để ông hiểu biết về bản thân và thế giới xung quanh mình, một cuộc phiêu lưu mới với những điều bất ngờ và kịch tính sắp ra mắt.