Trên bầu trời đêm tối u ám, Tiên Nữ Cheon Moran đứng trước gương mặt lạnh lùng của Cheon Jaeha, mắt cô đầy những giọt nước lệ đau xót. Từng mảnh kí ức về thân phận thật sự của mình dần hiện về, làm rạn nứt cả thế giới huyền bí mà cô từng tự hào.
"Hóa ra em chỉ là một con linh hồn lạc lối trên thế gian này." Tiếng nói của Cheon Moran như một lời nguyền rủa, kéo cô sâu hơn vào vực thẳm của tuyệt vọng. Nhưng Jaeha không ngừng lao vào, ôm lấy cô giữa cơn giông tối, lời thề non hẹn vẫn vang vọng: "Dù em là ai, dù quá khứ của em có đen tối đến đâu, anh vẫn sẽ không bao giờ buông tay."
Trong phút chót, bộ cánh tiên bí ẩn xuất hiện trước mặt họ, giống như một tia hi vọng trong đêm tối. Cheon Moran nhận ra rằng, không phải thân phận mà là trái tim chân thật của mình mới là điều quan trọng nhất. Và cả hai bắt đầu hành trình chân thực tìm kiếm đôi cánh của mình, hướng đến ánh sáng sáng ngời mặt trăng lên cao trên bầu trời đầy sao lấp lánh.