Trên ngọn đồi đá hiểm trở, bầu trời đen kịt giọt mưa rơi như những giọt lệ của trời. Hai anh em Lam Tuyết Đao và Lam Tuyết Kiếm đứng đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng như hai con dao sắc bén. Đao cầm trong tay càng lúc càng dữ dội, phản ánh ánh sáng mặt trăng như tia lửa đỏ rực.
"Đứng lại Đao, anh em mình không nên đối đầu nhau," Kiếm lên tiếng, giọng nói âm trầm như tiếng sấm đất, "Chúng ta đã mất quá nhiều, không nên làm tổn thương thêm nhau nữa."
Đao không đáp, chỉ nắm chặt tay vốn gầy yếu thành quyết định của mình. Cơn giận đồng hồ vào trong mắt, tạo nên một vùng không gian đen tối xung quanh. "Anh đừng cản đường ta, em không muốn tổn thương thêm nữa," Đao cất giọng, từ trong hơi thở phát ra một sự lạnh lùng khó lý giải.
Dòng máu huyết nhuốm cả hai bàn tay, nhưng cả hai vẫn không hề chùn bước. Gió mạnh thổi qua, nhấn chìm tiếng gọi hồn hại, chỉ còn lại âm thanh nhịp đập tim rối loạn giữa không gian. Hai người anh em, cùng ngọn đao cuồng nhiệt, liệu cuộc đối đầu này sẽ đi về đâu?