Trên bức tranh trắng, Carina vẽ nên một cảm xúc u hoàng, xoay quanh sự thất vọng và hy vọng, như là một lời thì thầm cuối cùng của tâm hồn bị lạc lõng trong khoảnh khắc dài nghìn năm. Những nét vẽ mê đắm người xem, như một cuộc hành trình qua thời gian và không gian, để tìm kiếm một giấc mơ không bao giờ tồn tại.
Những ngày cuối cùng đếm ngược trong cuộc sống của Carina trôi qua nhanh chóng, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi hay chán chường. Bởi vì, giữa những phút giây cuối cùng, cô đã tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Vị hôn phu lạ mặt lúc đầu, qua từng ngày đã trở thành người bạn đồng hành trọn đời của cô.
Vào một buổi chiều rực rỡ, khi ánh nắng rọi sáng khắp phòng, Carina nắm chặt tay người đó, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. "Thời gian có giới hạn, nhưng tình yêu không," cô thì thầm. Và khi nhấc màn bí mật cuộc đời, từng giọt sơn màu rơi, để lộ lên tấm lòng bất diệt.