Trong bóng tối của căn phòng, Hina ngồi một mình, ánh đèn vàng nháy nháy soi sáng góc phòng. Trên tay cô cầm một lá thư, những dòng chữ in đậm hiện rõ trước mắt. "Tôi không thể yêu em như cô ấy, Hina ạ," lá thư viết. Hina thấy tim mình như bị níu chặt, những hạt nước mắt cứ rơi không ngừng. Khoảnh khắc đắng lòng khi biết rằng người cô yêu không hề đáp lại tình cảm của mình.
Nhưng rồi, vào lúc Hina tưởng chừng không thể chịu đựng được nữa, cánh cửa bất ngờ mở ra. Một bóng hình quen thuộc bước vào, ánh sáng trắng tràn ngập không gian. "Tại sao em đã nhận ra muộn như vậy?" Haruka - người mà Hina yêu thầm bấy lâu - nói, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của cô. "Haruka..." Hina không thể tin vào những gì đang xảy ra, hàng nghìn câu hỏi rối ren bàng hoàng trong tâm trí cô. "Tôi đã lầm lỡ, và bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hạnh phúc, Hina." Haruka nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt dày vò trên khuôn mặt xinh đẹp của Hina, hôn nhẹ lên đôi môi nhăn nhó, nơi đó chứa đựng một loạt cảm xúc lẫn lộn.