Trong ánh nắng chói chang, Gia Cát Vân Nhạc nhìn theo bước đi grác hồi hương của Tần Lăng, qua từng đường nét trần trụi của khuôn mặt, anh không thể nào hiểu nổi cái loại phụ nữ trắng trợn, mặt dày đến khó đỡ này. Nhưng trong tâm anh, những cảm xúc lạ lùng lại bắt đầu nảy nở. Không phải vì vẻ đẹp mặn mà nồng nắm ấy, mà chính là sự mạnh mẽ, tự tin đến không thể phủi chạy được.
Nàng cứ như một cơn gió hoang dã, không chịu bó buộc bất kỳ quy tắc nào. Gia Cát Vân Nhạc tự hỏi, liệu bản thân mình có thể đủ kiên nhẫn để chinh phục trái tim của cô gái này hay không. Nay mềm mại nhưng mai một ngày cũng sẽ trở nên gay gắt, liệu anh có ổn không?
Hắn không thể từ chối những cảm xúc mà bản thân đang trải qua, nhưng cũng không thể lường trước rằng điều gì sẽ đến. Tần Lăng, có lẽ chính là bí ẩn mà Gia Cát Vân Nhạc cần khám phá. Và cuộc truyền sử giữa hai con người này, không thể ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.