Trong tầm mắt u ám của bức tường đá cổ, Thất Nguyệt đứng lặng thinh. Hơi thở nặng nề, cậu nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ đang từ từ bước tới. Trái tim cậu đập thình thịch, nhưng tâm hồn cậu rực cháy dữ dội. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sự sống mạnh bên trong mình bừng cháy đến thế.
Những người còn lại đã gục ngã một cách đau đớn, những người từng mạnh mẽ giờ chỉ còn là cảnh vỡ vụn. Thất Nguyệt không thể từ bỏ. Anh trai của cậu vẫn còn ở đâu đó, và cậu sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Bước đi thứ hai, con quái vật húc mạnh ra phía Thất Nguyệt. Phép thuật bí ẩn bao quanh cậu, biến cậu thành một cơn lốc khói đen, tấn công mạnh mẽ ngay lập tức.
"Sức mạnh bí ẩn này từ đâu tới?" Thất Nguyệt tự hỏi, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Chiến đấu là cách duy nhất để sống sót. Với mỗi cú tấn công, đống đa xung quanh càng sụp đổ. Sức mạnh cậu mạnh mẽ và mãnh liệt, không ngừng phun ra từng tia lửa xanh lượn lờ qua không gian.
Cuối cùng, chỉ còn một mình Thất Nguyệt đứng giữa đống đổ nát. Mặt trời lặn dần, chiếc áo của cậu nhuốm máu quyết tâm. Cậu đưa tay lên, giữa bàn tay cầm chặt hơi thở cuối cùng, vẫn còn dây chuyền của anh trai mình.
"Anh ơi, em sẽ tìm ra anh... bất cứ giá nào."
Với quyết tâm sắt đá, Thất Nguyệt sẵn sàng hành động, bước tiếp vào màn đêm u tối để tìm kiếm hạnh phúc còn dang dở, và để phá bỏ dòng chảy kẻ thù, lấy lại tình anh em nguyên thuỷ.