Trong bóng đêm tĩnh lặng của Biện Châu, ánh đèn từ cây cầu treo lay động, phản chiếu ánh sáng mờ mịt trên khuôn mặt hốt nhiên của Địch Nhân Kiệt. Với bàn tay vững chắc, anh cầm lấy bức vải đỏ tươi, mảnh vải duy nhất tìm thấy tại hiện trường vụ án. Hạ Đan Đồng, nhấn chìm trong bức tranh tăm tối của mê cung thông minh và nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Địch Nhân Kiệt, ánh mắt đầy hiểu biết.
"Anh đã biết điều gì?" - Hạ Đan Đồng hỏi, giọng nói êm ái nhưng ẩn chứa nhiều bí mật.
Địch Nhân Kiệt không trả lời ngay, thay vào đó anh đưa bức vải vào ánh đèn, lên tiếng: "Mùi hương trên đây... Mùi hương quen thuộc của một vị đạo sĩ... Vương Đại Nhân đã bị giết bởi một trong số các đồ đệ của ông ta."
Hạ Đan Đồng nhíu mày, tâm trí anh chợt rối bời với những mảnh ghép thông tin mới. Hai thiếu niên trẻ tuổi, cùng bước vào vườn hoa đỏ đẫm màu máu của những bí ẩn chưa lời, chuẩn bị đối mặt với sự tường tận, và cả những hiểm nguy không lường trước.