Trên lầu penthouse rộng lớn, ánh đèn lung linh chiếu sáng, phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Lục tiên sinh. Anh vẫn ngồi yên trên ghế sofa sang trọng, nhưng đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào Thời Sơ Hạ, vẻ mặt đầy thách thức.
"Bà Lục, cháu không phải chó để nghe lệnh của bà đâu," Thời Sơ Hạ thốt lên, giọng từng chữ đều đầy quyết liệt. "Cháu muốn tự do, muốn được trải nghiệm cuộc sống mà không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai."
Nhưng trên khuôn mặt ngàn ngàn của Lục tiên sinh, không một biểu hiện sợ hãi hay tiếc nuối nào, chỉ là sự lạnh lùng và kiêu ngạo. "Những lời này, em cầm lấy từ đâu mà nói? Mà còn dám đe dọa tôi sao?" Lời phán quyết đầy quyền lực phát ra từ thượng lầu, làm Thời Sơ Hạ bước lui một bước, đôi mắt lấp lánh lo sợ.
Nhưng không, cô không thể đầu hàng, không thể đưa tay vào trong túi để lôi ra tấm giấy ly hôn như mọi người khuyên bảo. Thời Sơ Hạ quyết định thay đổi cuộc sống của mình, bắt đầu từ việc đó. "Mami, chúng ta sẽ chơi trò bỏ nhà ra đi phải không?" Cô gái nhỏ xíu, bánh bao sữa, từ trong lòng hành lý, rời khỏi căn hộ xa hoa, bước ra khỏi cánh cửa, vào bóng tối của thế giới bên ngoài.