Trận chiến đã bắt đầu, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết khi Thiên Tướng đối diện trực tiếp với Hắc Hoàng - vị quỷ cai quản vùng đất địa ngục. Đôi mắt hắn lửa đỏ bừng sáng, toát lên sự hung ác và tàn bạo đặc trưng. "Ngươi đã dám đến đây, người của loài người không lại chiến.", Hắc Hoàng lạnh lùng như đổ lên Trời đêm đen hắc ám.
Thiên Tướng nhẫn nại đáp: "Tôi đến đây không phải để trốn tránh, mà để đánh bại ngươi và chấm dứt sự tàn bạo của ngươi!"
Một trận chiến ập đến hoành tráng, tiếng dao kiếm va chạm kêu lên như âm nhạc của cái chết. Những kỹ năng chiến đấu của Thiên Tướng tỏa sáng, hắn di chuyển linh hoạt như gió, tung ra những đòn đánh chí mạng. Trái tim hắn đập mạnh, nhưng không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì sự hy sinh của những người đã tin tưởng hắn.
Trận chiến kéo dài nhưng mặt trời đã dần ló rạng. Hắc Hoàng đang trở nên mạnh mẽ hơn, và Thiên Tướng cảm thấy sức mạnh của mình đang kiệt sức. Nhưng lúc này, từ đám mây đen bao phủ, một tia sáng trắng xuất hiện, làn sóng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa. Đó không phải là sức mạnh của một mình Thiên Tướng, mà là của tất cả những người dũng cảm đã hy sinh vì lẽ phải.
"Chúng ta không thể thất thủ trước sự tàn bạo!", một giọng nói rất quen rũ, từng là người bạn đồng hành của Thiên Tướng. Những hồn ma của những chiến binh đã rời bỏ thế gian hiện ra, họ đứng cùng Thiên Tướng, sẵn sàng hy sinh một lần nữa cho mục tiêu cao cả - chấm dứt sự tàn bạo của Hắc Hoàng.
Với sức mạnh từ tình người, Thiên Tướng và những người bạn hồn ma hợp lực, cuối cùng đánh bại Hắc Hoàng. Nụ cười chắc chắn đọng trên khuôn mặt của Thiên Tướng, ôm lấy niềm hy vọng mới cho một thế giới trong sáng hơn, nơi mà tình người và lòng dũng cảm luôn chiến thắng sự tăm tối.