Trên chiến trường đầy máu tanh, Lưu Bang đứng giữa mưa đạn với ánh mắt sáng lên ngọn lửa của quyết tâm. Anh là người mà Hán tộc hy vọng vào, người sẽ dẫn dắt họ vượt qua sóng gió. Nhưng trong trái tim hắn vẫn còn thương đau về Hạng Vũ - người bạn cũ, người đã trở thành kẻ thù.
Đêm đen buông xuống, Lưu Bang ngồi một mình trên bãi cỏ, nhận ra rằng quyền lực không phải là tất cả. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao và nhớ về những lời khuyên cuối cùng của thầy dạy võ: "Sức mạnh không phải là vũ khí cuối cùng của một vị vua, mà là lòng từ bi và nhân nghĩa."
Lòng anh rối bời giữa trách nhiệm và tình bạn. Và vào phút chót, một quyết định đã thay đổi tất cả. Lưu Bang quyết định tiến lên, không để bản thân mất đi danh dự, nhưng cũng không để lịch sử ghi lại hắn như một kẻ giết người vô tình.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, quyết tâm hùng hồn đã cháy lên trong trái tim Lưu Bang. Anh không phải là vua bạo lực, mà là một vị vua đích thực của nhân dân, một Thiên Tử Lưu Manh với trái tim lớn lao, sức mạnh hơn cả vũ khí.