Trận chiến giữa Shin Woo-jin và kẻ thù biến hóa từ cơn mưa dần trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Ánh sáng lẻ loi chiếu sáng qua những cột mây đen vài ánh sáng giữa cỏ cây bên lề đường, tạo bóng râm đầy bí ẩn. Woo-jin dường như biết đối thủ đang ẩn náu ở đâu, vũ trang bằng sự nhạy bén của mắt và khả năng đọc vị kỳ diệu của mình. Anh nhìn thấu từng cử động nhỏ nhặt của kẻ thù, từng nỗi sợ hãi và hèn nhát khó che dấu.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạ mạng len lỏi qua rừng cây, làm cho ánh sáng lóe lên rồi tắt đi. Woo-jin ngơ ngác, nhưng đột nhiên, từ đám cỏ bên dưới bất ngờ bật lên một thế lực hắc ám. Kẻ thù bí ẩn hiện lên với vẻ dữ dằn trên khuôn mặt, khơi gợi sự sợ hãi trong lòng Woo-jin.
“Cuối cùng, cậu cũng gặp được tôi.” Kẻ thù nói với giọng giông bão, ánh mắt hận thù đầy máu lửa.
Shin Woo-jin lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt không hề dao động. Anh nhấn chặt nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu cho mục tiêu cao cả hơn bất cứ thứ gì. Sự đối đầu giữa ánh sáng và bóng tối, giữa tự do và nô lệ sắp diễn ra, mang trong mình một kết cục không ai dám đoán trước.