Trên con đường trở thành Thê Vi Thượng, Cảnh Thiều đã phải trải qua bao sóng gió, từ danh hiệu hiển hách đến bị ruồng bỏ như một con người không giá trị. Sự trỗi dậy của ý chí và khát vọng hối cải đã đưa anh trở lại cuộc đời với một cơ hội mới. Khi đứng trước cánh cửa mà anh đã đánh mất từ lâu, anh không ngừng nắm chặt tay, thổi bùng lên khao khát được sửa sai, được quay trở về bên cạnh người mà anh yêu thương nhất.
Không còn giày vò bởi các quy tắc xã hội, Cảnh Thiều đã thẳng thắn đập cửa như một người không sợ hãi, không ngần ngại. Lời xin lỗi đầy chân thành như một lời thề, anh gọi tên người kia bằng tôn kính và yêu thương, hi vọng người sẽ mở cửa nơi trái tim đã lâu không còn ai được phép bước vào.
Và khi cánh cửa mở ra, ánh nhìn gặp gỡ nhau tại nơi hoang dã giữa hai trái tim đau khổ. Nhưng liệu tình yêu có đủ mạnh mẽ để thay đổi số phận, để nuốt chửng mọi tổn thương, và để vực dậy niềm tin trong một cuộc hành trình trở thành Thê Vi Thượng của hai con người vốn đã hư hỏng bởi quy tắc và sự hiểu lầm?