Đêm trước đám cưới, RIKUTO đang dựng tấm gương trang điểm, nhấm nhápng lẻ loi tựa như một bức tranh hoàn hảo. Bỗng nhiên, một bàn tay vững chãi che mắt anh lại. Đó không phải là bàn tay của cô dâu sắp cưới, mà là của TAKUMI, anh trai của RIKUTO. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng lên gương, hai ánh mắt gặp nhau giữa dòng lệ rơi. "Anh... anh yêu em," TAKUMI thốt lên, giọng nói run rẩy, ánh mắt như chứa đựng tận cùng cảm xúc. RIKUTO gục xuống, lòng bắt đầu nuốt lệ. Để rồi, họ đắm chìm vào sự phân biệt rõ ràng giữa tình thân và tình yêu, liêu xiêu giữa trái tim và lý trí, khiến cho cảm xúc khó lòng dẫn lối. Đêm trước đám cưới, hạt mưa rơi nhè nhẹ bên ngoại cửa sổ, như một dấu hiệu cho một cuộc lễ lớn sắp chấm dứt, nhưng cũng là điểm bắt đầu cho một tình yêu đầy loạn luân và định mệnh.