Một đêm trước gió lạnh bất ngờ ập đến, khi ánh đèn dần tắt bớt, hứng nhiên bước vào căn phòng của cậu. Anh đứng đó, với gương mặt húng hăng và ánh mắt từ biệt, giữa sự tĩnh lặng đến rợn người. Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp anh, nhưng lần này, không gì có thể so sánh với cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong không gian sum họp đó.
Anh âu yếm vuốt nhẹ mái tóc nâu óng ả của cậu, dường như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trí não. "Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa," anh nói, giọng âm trầm đầy ý chí.
Cậu cố gượng dậy, nhưng chẳng rời khỏi vòng tay ấm áp của anh. "Tại sao?" Câu hỏi thoáng qua, nhưng tâm trí cậu đầy mông lung và bối rối.
"Vì chúng ta không thể bên nhau mãi mãi trong bóng tối," anh thốt ra những lời cuối cùng, rồi bước ra khỏi căn phòng, để lại cậu đơn độc giữa bóng đêm u tối và bao trăn trở không lời.