Trong một buổi chiều ửng hồng, Ren lặng lẽ đứng trước cửa phòng của Rin, ánh mắt anh toả sáng lấp lánh nhưng cũng ẩn chứa một ám ảnh không tên. Nụ cười hiền hòa từng khiến Rin tan chảy bây giờ trở nên tàn nhẫn và đầy thách thức.
"Rin, tôi đã giấu một bí mật khủng khiếp từ cậu," Ren nói, giọng nói run run và không chắc chắn.
Rin nhăn mày, "Bí mật gì mà khiến anh phải thở dài thế này?" Mắt cô chợt lóe lên tò mò.
Và lúc đó, Ren mở miệng, nhưng không kịp nói ra điều gì khi Rin nắm chặt tay anh, ánh mắt cô tràn ngập sự hiểu biết và sự đồng cảm. "Không cần phải nói, Ren. Tôi đã biết rồi," Rin cười mỉm, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Ren.
Những từ ngữ không cần thiết, nỗi sợ hãi, và bí mật khủng khiếp, tất cả đều tan biến dưới ánh sáng ấm áp của tình bạn thân thiết.
Và từ giờ, mối quan hệ của họ không còn chỉ là tình bạn. Chúng trở nên đặc biệt hơn, ấm áp hơn, và có lẽ, sắp trở thành một câu chuyện tình yêu đích thực, ngọt ngào như cổ tích mà Rin và Ren đang chứng kiến.