Dưới ánh đèn le lói trong phòng tranh của trường, Yataro đắm chìm trong bức tranh cuối cùng trước ngày triển lãm quan trọng. Bàn tay cậu run rẩy trước tấm giấy trắng trước mắt, ánh mắt mơ hồ nỗi lo lẫn sự hy vọng. Những giọt mồ hôi trên trán Yataro trở nên lạnh buốt trong bức tranh không hoàn thiện trước mắt.
Một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên vai Yataro, khiến cậu bật giật dậy. Đó là thầy giáo từng dạy cậu ở trường cũ, ánh mắt sáng ngời ánh lên niềm tin mà cậu đã từng mất. "Tranh của em chưa hoàn thiện, nhưng trong mỗi nét vẽ là tâm hồn của chính em," thầy nói dịu dàng.
Nhìn vào ánh mắt của thầy, Yataro nhận ra rằng mỹ thuật không chỉ là vẽ lên giấy, mà còn là vẽ lên cuộc sống của chính mình. Cậu dường như hiểu ra điều gì đó lớn lao, một sự thấu hiểu sâu sắc về bản thân và về thế giới xung quanh.
Với tấm lòng quyết tâm mới, Yataro bắt đầu hoàn thiện bức tranh của mình với niềm tin và nghị lực mới. Mỗi nét vẽ được cậu thêm vào mang theo một câu chuyện, một cảm xúc chân thực từ trái tim. Và từ đó, bắt đầu một Blue Period mới, với những bức tranh gợi lên cảm xúc sâu thẳm và trải nghiệm không thể nào quên.