Dưới ánh trăng buông lạnh lẽo, Ha Won Soo đứng đối diện với Sang Jae Soo, ánh mắt đầy quyết tâm như muốn đấu tranh với chính bản thân mình. "Chúng ta cần phải nói chuyện", cô lên tiếng mạnh mẽ, giọng điệu không còn là của cô bé nhút nhát ngày nào.
Sang Jae Soo gặp ánh nhìn quyết đoán từ Ha Won Soo, anh không còn tự tin như trước mà nhìn cô với ánh mắt rối tung. "Tôi... Tôi không thể nhận lỗi vì tình cảm mà tôi dành cho em", anh thốt lên, giọng nói khẽ run rẩy.
Ha Won Soo không hiểu nổi cảm xúc của mình, lòng bất an kéo dài. Và rồi, như một dấu hiệu từ trời cao, một cơn gió nhẹ kéo qua, làm phai nhạt những đoạn tin nhắn đau lòng trên tường. Bóng đêm giờ đây dường như làm sáng tỏ bí mật kinh hoàng đã lâu.
Và Ha Won Soo hiểu rằng, tình yêu không chỉ là về sự hy sinh, mà còn cần có sự thấu hiểu và tha thứ. Đôi bên cuối cùng đã dũng cảm đối diện với sự thật, để từ đó họ có thể bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ của mình, vững chãi hơn, kiên định hơn vào ngày mai.