Ngọn gió lạnh lẽo len lỏi qua chiến trường đổ nát, làm cảm thấy cơn thịnh nộ của cuộc chiến mới tan đi. Elna và Thjalfi vẫn đứng chặn đầu nhau, nhưng bây giờ không còn là sự kiêu hãnh mù quáng mà vu vơ và hối hả.
"Chúng ta không nên đánh nhau," Elna lên tiếng, giọng điệu trầm hận. "Chúng ta cùng có thể dẹp bỏ mọi mâu thuẫn, giấu binh khí."
Thjalfi thở dài, cánh tay vẫn nắm chặt cung. "Người dân của Ansuz không thể chấp nhận điều đó, nhưng nếu mà cô thật sự tin vào điều đó, hãy cho ta thấy."
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má Elna, chợt nhận ra bên trong Thjalfi không phải là kẻ thù mù quáng mà còn là người biết lắng nghe. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó, cô rốt cuộc hiểu được điều quan trọng nhất: Tình yêu có thể thắng hơn mọi thù hận, thậm chí cả cuộc chiến tranh đang nhấn chìm cả vương quốc.
Bắt đầu từ đây, Elna và Thjalfi không phải đối lập, mà họ là những tấm gương cho một tương lai hòa bình, nơi mà tình yêu và sự dung hòa là quyền lực mạnh mẽ nhất.