Trên đỉnh núi đá vọng, ánh nắng chiều phả vào những tán cây cổ thụ, tạo ra những bóng đổ dài trên mặt đất. Phong Vũ đứng đó, ánh mắt sâu xa như ngắm nhìn vào chính linh hồn mình. Hận thù đã làm anh đánh mất máu thật của phượng hoàng, nhưng không thể làm trái tim anh ngừng đập.
“Triệu Thanh Vân,” anh gầm lên, giọng nói đầy quyết tâm. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người phản diện đã hãm hại ta!”
Với tâm trạng hỗn loạn, Phong Vũ quyết định bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật về quá khứ của mình. Bước đi trong cô đơn và đau khổ, anh không ngờ rằng mình sẽ phát hiện ra khả năng phi thường mà chính mình cũng không hề biết đến.
Đêm dần buông xuống, ánh trăng sáng rọi trên khu rừng u tối nơi Phong Vũ đang luyện công. Đột nhiên, một bí mật kinh hoàng về nguồn gốc của anh đã được phơi bày, khiến anh hoảng sợ và bàng hoàng. Tất cả những gì anh tin tưởng từ trước đến nay đều chẳng khác nào một cơn ác mộng.
Phong Vũ đứng trước lựa chọn khó khăn: tiếp tục đi tìm sự thật và trả thù, hay buông bỏ tất cả và chấp nhận sự thật đau khổ? Liệu anh có thể vượt qua mọi khó khăn, hay sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của bí ẩn và nguy hiểm không lối thoát? Trong cuộc chiến cuối cùng, giữa chân lý và lòng thù hận, tình cảm và quyết tâm, Phong Vũ sẽ chọn con đường nào để tiếp tục bước đi?