Trên con đường đầy cỏ hoa rừng rậm, ánh nắng lấp lánh chiếu sáng qua từng kẽ lá xanh tươi mơn mởn. Tông Thủ bước đi với vẻ mặt đầy nghi ngờ, từ khi xuyên qua thời không, anh đã phải đối diện với bao nhiêu hiểm nguy, nhưng chưa bao giờ đến lúc anh cảm thấy như bị chôn vùi trong bóng tối như lúc này.
Giấc mơ ấy, hình ảnh của Thần Hoàng vô địch, chi chủ thế giới trong mười phương vẫn le lói trong tâm trí anh như một ám ảnh không dứt. Chính anh, Tông Thủ suy yếu, phải dựa vào chính bản ngã để đối diện với bản thân, và với những kẻ địch đang âm mưu phía sau vẻ bề ngoại lãnh khốc và mạnh mẽ này.
Trận chiến sắp bắt đầu, tâm trí anh chập chờn, nhưng trong con tim ẩn chứa một ngọn lửa dằn vặt và dũng cảm, sẵn sàng nhen nhóm thành ngọn lửa hừng hực. Tông Thủ biết, anh không thể chạy trốn, chỉ còn biết cố gắng vươn lên, bay cao giữa những sóng gió gay gắt của số phận, để rồi vươn lên, lấp lánh như mặt trời bừng sáng giữa bóng tối bao phủ.