Trên con đường mòn đá vụt, Hikaru ánh mắt sáng lên trong bóng tối, ngón tay vẫn chậm rãi vuốt nhẹ cánh cửa gỗ cũ kỹ. Ánh đèn dập dờn len qua từng kẽ hở, phản chiếu ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, tạo nên không gian u tối như cõi hồng phai. Khí hậu giông bão bên ngoài trùng điệp với khí hậu trong căn biệt thự hoang tàn. Hikaru tự hỏi, liệu con đường mà anh đang chọn có dẫn đến sự thật hay chỉ là bức tranh ma quái mà ai cũng đang sợ hãi trước nó.
Những bước chân âm thầm trên sàn gỗ vang lên như tiếng đồng hồ đếm ngược thời gian. Một tờ giấy nhạt nhòa nằm đơn độc trên bàn, cạnh đó là những dấu vết lạ mắt từng cuốn hút ánh mắt sắc bén của thám tử. Hikaru nhìn cuốn nhật ký cũ kỹ, những dòng chữ viết tay hiện lên như lời nguyền thầm lặng: "Người chết không hề rời đi, họ vẫn ở đây, trong bóng tối, đợi chờ sự thật được phơi bày."
Linh hồn người bạn đồng đội đã khuất bước lên bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Hikaru, như muốn nhắc nhở anh về sứ mệnh đã được giao. Mắt Hikaru nhìn xa xăm, nhưng tâm trí anh lại như bị bó buộc bởi những khúc mắc chưa giải đáp. Cảm giác hỗn loạn và trống trải dâng trào trong lòng, Hikaru đưa tay sờ soạng vào túi áo, rút ra một mảnh ghế đồ chơi bị vỡ tan nát.
"Mảnh ghế này... đã đủ để lật tung bí ẩn?" - Hikaru thầm tự hỏi, nhưng câu trả lời lại không dễ dàng như anh nghĩ. Một lời nguyền thầm lặng từng lớp sương mờ bủa vây trong căn nhà hoang tàn, Hikaru biết, cuộc chiến giữa cái ác và cái thiện đang bắt đầu.