Trong một ngôi làng nhỏ ven biển, có một cậu bé tên Teddy. Teddy là một đứa trẻ mồ côi, sống cùng ông ngoại hiền lành. Mỗi ngày, Teddy đều mang theo con búp bê yêu quý của mình đi khắp nơi. Nhưng sự yên bình ấy đã tan biến khi mà một ngày, cơn bão lớn ập đến. Ông ngoại của Teddy cố gắng bảo vệ cháu trai nhỏ dưới mái nhà mái che, nhưng nỗ lực của ông đã không thể giữ chặt cánh cửa gỗ đang rung lên từ cơn gió mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, ông ngoại của Teddy đã ngã xuống, cảm thấy lực bất tòng tâm. Teddy vô cùng hoang mang, ôm chặt con búp bê và nhìn chằm chằm vào ánh mắt mờ nhòe của ông. "Ông không thể bỏ cháu một mình", Teddy gào lên trong cơn đau khổ. Rồi, một bóng đen hiện ra, một hình dáng quen thuộc mà Teddy đã thấy trong mơ. "Đừng sợ, cháu sẽ không bao giờ cô đơn," bóng đen ấy nói, và Teddy nhận ra đấy không phải là hồn ông ngoại mà chính là bóng đen của chính mình.
Với sự hỗ trợ từ bóng đen, Teddy dần dần vượt qua nỗi sợ hãi, trưởng thành và học cách đối diện với cuộc sống mà không có sự bảo vệ từ người thân. Và từ đó, Teddy nhận ra rằng sức mạnh lớn nhất không phải đến từ bên ngoài mà chính là từ bên trong con người.