Trong bóng đêm sương muối, vị sơn thần Tễ Nguyệt bay nhảy qua những rặng cây u ám, đầy sự quyết tâm trên khuôn mặt trái đầy tưởng tượng. Mục tiêu của cô không chỉ là tìm kiếm pháp lực mà còn là cứu giúp những linh hồn đang gặp nguy hiểm. Chỉ cần một nụ cười của họ, cô cảm thấy tâm hồn mình cũng được sưởi ấm lên.
Đến một ngôi làng bé nhỏ ven rừng, tiếng khóc kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Tễ Nguyệt liền dấn thân vào, không ngờ rằng người cần được giúp lại chính là đồng đội của Cố Thanh Phong - người từng một lần cứu mình khỏi bờ vực tử thần. Trước mắt là một nhóm yêu ma hung ác, đang giẫm lên người đồng đội yếu đuối.
Không ngần ngại, Tễ Nguyệt vung trident màu lục phát ra những vệt sáng lờ lững, chặn đứng sự tấn công của yêu ma. Ánh sáng màu xanh lấp lánh như một pháp thuật vô hình, khiến kẻ thù phải lùi bước. Trái tim rộn lên trong cô, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người.
Trên bầu trời đêm rực rỡ, Tễ Nguyệt bước ra từ bóng tối, ánh sáng chiếu rọi qua mái tóc dài lướt phía sau, tạo nên hình ảnh một bóng hồng tinh nghịch và mạnh mẽ đến khó quên.