Trên bàn tay gầy guộc của bà, chiếc đồng hồ nằm im lì như một bóng ma thấp thoáng qua tận cùng của thời gian. "Shiro, con và mẹ có thể bước ra ngoài, nhưng thời gian của tôi đây không thể níu giữ," bà nói, giọng điệu trầm lắng như những đợt sóng bên bờ biển xa xăm.
Shiro nhận ra rằng, cuộc sống của mẹ đang dần phai nhạt, nhưng trong suy tư đó, điều gì đã giữ mẹ lại, giữ cho bà mạnh mẽ đương đầu với cái chết từng ngày? Bà cất tiếng, "Con, mẹ biết rằng thời gian chúng ta không dài. Nhưng đó chính là lí do mà bản thân mẹ quý trọng từng khoảnh khắc, từng giây phút thần tiên ấy."
Những lời của mẹ như hạt mưa nhỏ ướt nhẹ đọng trên khuôn mặt trẻ trung của Shiro. Anh bỗng nhận ra rằng, thời gian không phải là kẻ thù, mà là món quà mà thượng đế ban tặng, để con người biết trân trọng hơn cuộc sống và từ đó, biết tận hưởng.
Đôi mắt Shiro sáng lên, một cái gì đó bừng lên trong tâm hồn anh, như tia hi vọng bùng lên từ màn đêm u tối. Anh chợt nắm chặt tay mẹ, đôi bàn tay không còn là niềm lo sợ, mà là nguồn động viên mạnh mẽ, để bước ra ngoài, đối mặt với những thách thức, để tận hưởng, hưởng thụ từng khoảnh khắc đầy ý nghĩa trên cuộc hành trình của mình.