Trận chiến đã kết thúc, những hồi chuông tang thương vang lên giữa bầu trời xám xịt của thành quảng trường Trost. Levi đứng đó, bên cạnh xác của Petra, người anh từng yêu. Sự thất vọng và đau khổ của anh không thể tả bằng lời. Đối diện với hình bóng yếu đuối của Petra, Levi nhận ra rằng tình yêu của họ đã đến hồi kết, nhưng sự quyết tâm vẫn cháy bùng trong tâm hồn anh.
Trong cơn hỗn loạn, một người lính khác tiến lại gần Levi, ánh mắt tràn đầy oán trách. "Levi, lỗi tại cái gì đã xảy ra đều do anh phải chịu trách nhiệm!" Người lính quát lớn.
Levi nhìn người lính vào mắt, cảm nhận sự tức giận không kiểm soát. "Tôi biết mình đã mắc sai lầm, nhưng chúng ta không thể thất bại ở đây! Chúng ta phải bảo vệ thành cánh cửa phía trước và kháng chiến cho tự do!" Levi phát biểu, dẫn dắt đội quân lên chiến trường một lần nữa.
Những chiến binh, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ cùng đau khổ trong lời Levi, không thể không cảm thấy sức mạnh bùng nổ từ sâu thẳm trong lòng họ. Chính bản lĩnh và tình yêu mãnh liệt ấy đã thôi thúc họ đứng dậy, sẵn sàng đối đầu với nguy hiểm và hy sinh tất cả cho mục tiêu lớn lao hơn, để ấn định tên tuổi anh hùng cho mình trong lịch sử.