Trên sân khấu rực sáng, Mooyoung đứng giữa đám đông với ánh đèn chói chang chiếu rọi. Ánh mắt anh sáng ngời, như ngọn đèn lấp lánh trên bầu trời đêm. Bước chân anh điệu đà, từng bước nhấn nhí thấp thoáng đầy uyển chuyển.
"Mooyoung, ôi Mooyoung, ngôi sao của trời đêm." Tiếng reo vang lên, tiếp theo là những tràng hoan hô phục vụ cho kẻ thắng cuộc. Nhưng trong cái vinh quang ấy, Mooyoung cảm thấy mình đang trôi dạt giữa biển người, không biết bản thân thực sự muốn gì, cảm xúc lẫn lộn giữa ước mơ và hiện thực.
Nhìn vào đám đông reo hò, ánh đèn chói lọi, Mooyoung hiểu rằng mình đã mãi mãi sống cuộc đời của người khác, để rồi mất đi đoạn đường của bản thân. Cảm xúc lấp lánh, anh bắt đầu nhận ra rằng sức mạnh nằm trong việc đối diện với chính bản thân, với quá khứ đau thương và tương lai không biết.
Trên sân khấu rực sáng, Mooyoung không chỉ là một ngôi sao lấp lánh, mà còn là một sinh vật sống, cảm thụ và đấu tranh với bản ngã, để tìm kiếm ý nghĩa thực sự của cuộc sống, giữa những bước diễn xuất hoàn hảo và những vết thương trong tâm hồn.