Trên cánh đồng rộng lớn, Dương Tiễn đứng một mình giữa bóng tối đang lan tràn từ mặt trăng khuyết. Ánh sáng mờ phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến cho đường nét héo hon vẻ đẹp ung dung thường thấy trở nên u ám và bí ẩn hơn. Anh vung tay ra, một vầng sáng màu xanh lam phát ra từ lòng bàn tay, dần dần hình thành thành hình một cánh hoa mẫu đơn. Cánh hoa lấp lánh như lửa xanh, tỏa sáng giữa cõi đêm tối.
Người đẹp Lan Hương cất tiếng gọi như một lời thề non hẹn nơi cõi âm, đến từ ánh sáng nơi mặt trăng:
"Dương Tiễn, người truy đuổi yêu quái giả dạng người đến từ tận địa ngục, hãy chấp nhận trách nhiệm của mình."
Một cơn gió rét buốt thoáng qua, kéo đi ánh sáng xanh mơ hồ, và khi mọi thứ rõ ràng trở lại, Dương Tiễn bàng hoàng phát hiện ra bên cạnh anh không còn là một cánh hoa mà một biểu tượng của một thiếu nữ tinh khôi. Là Lan Hương? Hay yêu quái mới nữa?
Dĩ nhiên, đó chỉ là một trong những bí ẩn đằng sau màn đêm u tối, mà Dương Tiễn sẽ phải vượt qua để giải thoát cho bản thân và cả thế giới khỏi sự đe dọa của yêu quái.