Trên con đường gập ghềnh, tàn tro vàng phai dần theo bước chân mạnh mẽ của Thần Y Thanh Nguyệt. Bước đi quyết liệt trước nguy hiểm, bàn tay nhẹ nhàng của nàng tự tin giữ vững cây kim tinh xảo. Đôi mắt trong veo nhưng lúc này tràn ngập sắc đỏ cuồng nộ, báo trước điềm xấu đang rình rập.
"Vương gia, xin hãy chờ một chút," Thanh Nguyệt cất tiếng, nhưng bầu trời đã chợt đen lại khi hồi ức bi thương dồn về. Bản năng của người thần y đẩy nàng lùi về sau, để Vương gia hoàng bảo cô độc đứng giữa bóng tối hoành hành. Bàn tay nâng cây thần công, một luồng quang sáng giàn giểu phun ra, che lấp hình hài nỗi sợ hãi.
Thần y và Vương gia, hai số phận giao mùa, liệu tình yêu có thắng lợi trước bóng tối đang dồn về? Câu chuyện sẽ điều gì tiếp theo, khi mưa rơi vàng trên đôi trái tim hướng về một lối đi không tưởng?