Trên bờ biển Hạ Tỉnh, Phong Hạ đang dần bắt đầu hòa mình vào không gian huyền bí của tu chân giới. Ánh nắng chiếu rọi qua mây trời, nhưng không đủ để xua tan bóng tối bên trong tâm hồn anh. Bỗng nhiên, từ xa, tiếng của nữ tu sĩ tóc hoa vang lên như một giai điệu cổ tích, làm rung động hồn anh. Cô gái mang ánh mắt mơ hồ, tay cầm biển cảnh và ánh nhìn xa xăm, nhưng đầy quyết tâm. "Thiên nhanh tu tiên dị năng!" Tiếng thở dài của Phong Hạ vụt tắt, anh bất ngờ khiếp sợ. Không ngờ địch độ đã lợi dụng điều quyết định quan trọng nhất! Những kẻ ngư lạc đoan mình, những kẻ từng bị anh đè bẹp đều lại đông đảo xuất hiện. Phong Hạ phải đối mặt với thử thách khốc liệt, không chỉ là cuộc chiến với bản thân mình mà còn là cuộc chiến với số phận của tu chân giới. "Ta còn nói tiếu hênh hênh nhây mình!" Anh quát lớn, chính bản năng chiến đấu từ bên trong anh bùng cháy. Mỗi nhịp đấu kiếm, mỗi tia máu chảy, là sự đấu tranh của con người với lòng tham vọng, với bản ngã, với vực sâu trong tâm hồn. Hòa nhịp với tiếng kiếm vang vọng, Phong Hạ nhận ra rằng, chỉ khi vượt qua bản thân, anh mới có thể trở thành một vị thánh nhân thật sự.