Trái tim Thẩm Tuyết đập loạn nhịp khi cô bước vào lâu đài hoành tráng của Dương Phong, nơi mà bóng tối lan toả từ mọi góc cạnh. Những đồng bọn của Dương Phong đứng như vách đá, ánh mắt lạnh lùng và không khoan nhượng. Cô tu sĩ trẻ biết rằng cuộc chiến sắp bắt đầu, và không có đường lui.
Dương Phong đứng ở giữa phòng, vẻ mặt kiêu hãnh và đầy thách thức. "Chào mừng đến với kinh đô của ta, Thẩm Tuyết," anh ta lạnh lùng nói, "ngươi đến đây để làm gì? Để chứng kiến sức mạnh của kẻ đứng đầu tu tiên giới sao?"
Thẩm Tuyết nhấn chặt đôi gươm tu luyện, ánh sáng ban ngày phát ra từ lòng cô tỏa sáng giữa bóng tối. "Ta đến để đối mặt với kẻ hung ác, để bảo vệ sự công bằng và trong sạch," cô nói, giọng điệu quyết đoán.
Nhưng Dương Phong chỉ cười khẩy. "Ngốc nghếch," anh thét lên, "trong thế giới này, không có cái gì gọi là công bằng hay trong sạch. Mọi thứ chỉ là quyền lực và sức mạnh. Và ngươi sẽ không thể đánh bại ta!"
Hai dòng sức mạnh đối đầu, bóng tối và ánh sáng va chạm, tạo nên cú twist không ngờ trong cuộc chiến của Thẩm Tuyết. Cô sẵn sàng hy sinh tất cả để đánh bại kẻ độc ác, để từng người dân tu tiên biết rằng ánh sáng vẫn tồn tại dưới bóng tối, và tình người vẫn thuần khiết giữa thế gian hiểm trở này.