Trước mắt, Tống Chiêu Miên đứng trước kẻ đã cướp đi cuộc sống của mình, Trường Nguyên. Ánh mắt nàng không còn lạnh lùng như ban đầu, mà tràn ngập bi thương và oán hận. Trong tiếng gió hiu quạnh, nàng quyết định rằng không chỉ để kéo dài mạng sống, mà còn để tìm lấy công bằng cho linh hồn đau khổ.
Nhưng Trường Nguyên không phải là kẻ dễ xử. Anh ta đứng đó, một sự ngạo mạn và quyền uy phủ lấp xung quanh. "Ngươi muốn làm gì?" - giọng anh ta lạnh lùng hỏi, ánh mắt như đỏ lửa nhấp nhô.
Tống Chiêu Miên thở dài, nhưng không có một giọng. Cô chỉ biết rằng trong lòng mình, ngọn lửa phục thù đang bùng cháy lên. Đam mê đốt cháy tâm hồn, nàng quyết định không thể dung thứ trước kẻ giết hại mình.
Hành động đầu tiên của Tống Chiêu Miên không thể là gì khác, ngoài việc vung thanh kiếm ngay lập tức. Hai lưỡi kiếm va chạm, âm thanh sắc bén vang lên. Hai người đều biết rằng cuộc đụng độ này không chỉ là về mạng sống, mà còn là về linh hồn và công bằng.