Trong bóng tối bên trong căn phòng, cô gái trẻ Ashlyn ngồi một mình, với ánh đèn lờ mờ chiếu sáng qua mái tóc dài và mắt u tư. Cô vẫn nhớ rõ cảm giác bị giam cầm, bị khống chế bởi cuộc sống đẹp đẽ ngoài kia. Nhưng không, trong thế giới của cô, sự đau đớn không chỉ tồn tại ở vết đau trên da mà còn chìm sâu vào từng nỗi niềm trong tâm hồn.
Dường như, cô đã đượm màu sắc của cuộc sống nhọc nhằn. Lần này, khi cô nhận ra rằng mình không thể chịu đựng nổi nữa, cô quyết định làm điều gì đó hết sức đột ngột, hết sức phản bội với bản thân. Từ bản chất hiền lành, cô biến thành một con người khác lạ với ngón tay trở nên mạnh mẽ, dẫn dắt cốc đài cây nến đỏ lửa bén. Đó không còn là ánh sáng hi vọng mà trở thành biểu tượng cho sự trả thù khép kín.
Và khi cơn lửa thắp sáng, ánh mắt của Ashlyn cũng trở nên đỏ lửa, đầy khát khao và quyết liệt. Đây không phải là câu chuyện về sự nhân từ, mà là về sự giải thoát, về ngọn lửa trong cô đã được đánh thức, cháy dữ dội, để cô tự giải thoát khỏi vòng xoáy đau khổ của quá khứ.