Trong căn phòng nhỏ, đèn bàn phản chiếu ánh sáng mờ vào gương, tạo nên bức tranh yên bình của khoảnh khắc bình lặng. Thanh âm nghẹn ngào của cô gái vang lên, với nước mắt tràn đầy trên má. Cô quỳ gối trước người con trai đứng trước mặt, ánh mắt bi thương trong veo.
"Nếu không phải với cậu ấy, tôi không muốn có con", cô nói, giọng run lên từng đợt. "Vì chính cậu ấy mới là người tôi yêu, người tôi trao trọn trái tim. Tình yêu của chúng ta không thể bị ai xâm phạm, dù giữa chúng ta là ranh giới giữa nam và nữ."
Con trai nhìn cô với ánh mắt trống rỗng. Anh biết, sẽ không thể nào tách rời tình yêu và trách nhiệm. Không thể nào phủ nhận tình cảm sâu đậm kia, nhưng cũng không thể bỏ lại mặc cho bao nhiêu phản đối, bao nhiêu khó khăn phía trước.
Và từ câu nói ấy, bắt đầu một chặng đường đầy gian truân, nước mắt và sự hy vọng. Hai con tim với ngõ hầu như không thể được cởi ra... Không thể đoán trước được kết cục, có thể là hạnh phúc, có thể là đau khổ, nhưng chắc chắn, tình yêu sẽ không dừng lại, mà mãi mãi luôn điều hướng họ về đích cuối cùng.