Trên con đường cô đơn của hiện thực và ảo tưởng, anh hùng vẫn tiếp tục vận động với sự kiên định không ngừng. Bước chân như tiếng lửa khói, đè bẹp mọi vật cản, gió rít như tiếng hồn ma khóc thét giữa trận mưa đạn và hắc ám. Trái tim anh dường như không thể chịu đựng thêm được cái nặng nề của quá khứ, những ký ức đen tối đều hòa cùng hơi thở cực lạnh.
Và rồi, giữa cơn mưa hoang tàn, bóng tối lại thẳng thắn tấn công linh hồn anh, kèm theo là một thứ gì đó kỳ quái và ẩn chứa trong bản năng. Anh cảm thấy sự hiện diện lạ lùng ấy, như một phần ký ức mà anh luôn cố che dấu, một bí mật kinh hoàng về sức mạnh của chính mình.
Những câu hỏi đầy lo lắng tồn tại, "Tại sao anh phải chịu sống trong đau khổ đến như vậy?", "Tại sao không ai chịu hiểu được nỗi đau anh đang phải trải qua?" Ánh mắt anh chợt chuyển sang một hình ảnh khác, giọng nói lờ mờ như là từ một cõi khác thoát ra: "Hạnh phúc không phải là điều mà ta có thể chạm đến. Hạnh phúc tồn tại trong con tim đã từng bi thương."
Và khi cơn ác mộng bên trong anh lớn dần, sức mạnh kinh hoàng ấy tỉnh giấc, liệu anh sẽ trở thành một anh hùng hay một kẻ thù - dấn thân vào cuộc chiến với bản ngã hay đối diện trọn vẹn với chính mình?