Trong bóng tối ẩn mình, Giác Nguyệt nhìn chằm chằm vào bao kiếm trước mắt, nỗi lo sâu thẳm như lưỡi dao găm vào tâm hồn. Bao kiếm ấy, biểu tượng cho quãng thời gian mà người sư phụ yêu thương đã dành cho mình. Những năm tháng êm đềm và hạnh phúc giờ chỉ còn lại trong ký ức, nhưng để trả nợ ơn, Giác Nguyệt phải làm điều mà chẳng bao giờ dám tưởng tượng.
Với lòng kiên định, anh bước lên Tu La Sơn, nơi bí ẩn của người sư phụ. Đêm tĩnh lặng, chỉ tiếng gió rít qua lá cây, cảnh sơn cước hiu quạnh. Giác Nguyệt nhấm nháp hơi thở cuối cùng của quyết định, bước vào căn phòng cấm kỳ lạ.
Một người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn bước ra từ bóng tối. "Ngươi đã đến..." Tiếng nói của người đó như dòng lửa đốt cháy tư tưởng của Giác Nguyệt.
Hóa ra, người sư phụ mà anh ngưỡng mộ đã âm thầm quản lí cả một thế lực ngầm khét tiếng. Sự dịu dàng trước đây chỉ là vỏ bọc cho sự tàn nhẫn đáng sợ.
Dần dần, bí mật được phơi bày, mối quan hệ đầy phức tạp giữa Giác Nguyệt và người sư phụ ngày càng rõ ràng. Sự lòng trung và tình cảm bị thử thách, liệu Giác Nguyệt có đương đầu và vượt qua?