Trên con đường đầy hoa anh đào phai, Miyazaki bước đi với ánh mắt lạnh lùng và trái tim chết lặng. Sợ hãi, cô đang tìm kiếm một tia hy vọng ở thầy giáo và bạn trai. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như mơ, giáo viên của cô là kẻ đê tiện đê tiện nhất, trong khi bạn trai cô đã trở nên lạnh lùng và vô cảm.
Cuộc sống của Miyazaki đổ vỡ khi cô chợt phát hiện ra mình mang thai với một kẻ ấu dâm. Cái bụng tròn lên từng ngày trở thành biểu tượng cho sự đau khổ và bế tắc. Nhưng trái tim cô không chết, nó đau đớn nhưng vẫn đập, vẫn rung động bởi tình yêu tháng năm.
Rồi một ngày, Miyazaki quyết định không chịu nữa. Cô đứng dậy, bước đi, bước rời bóng tối để tìm ánh sáng. Và giữa bức tranh tăm tối của cuộc đời, một điểm sáng hi vọng bắt đầu hiện lên. Đó không phải là sự cứu rỗi từ ai khác, mà chính Miyazaki đã chọn cứu rỗi chính bản thân mình, từ một cuộc sống không phải là mãi mãi đau khổ, mà là một dấu chấm mới cho một tương lai tỏa sáng.