Trên bàn ăn nhỏ, chỉ còn lại hai tách cà phê lạnh đá. Noriko nhìn chầm chậm vào tách cà phê của mình, những hạt đá nhỏ nhẹ như đang kể lại câu chuyện về quá khứ chưa từng được kể. Bên cạnh, Eiko ngồi im lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười nhẹ nhàng vẫn cứ hiện hữu trên môi.
"Anh ta đã từng yêu em, nhưng nay anh ta lại yêu chị. Có lẽ đó là quy luật của tình yêu, không phải của chúng ta." Noriko lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một bão tố cảm xúc sâu thẳm.
Eiko không nói gì, chỉ cười nhẹ. "Chúng ta đã chọn con đường chẳng ai dám bước. Nhưng đừng hối hận, Noriko. Con đường này, dẫu khó khăn đến đâu, cũng là con đường mình đã lựa chọn."
Bên cửa sổ, hai cô con gái của họ, Eri và Madoka, đang ngồi quay lưng với nhau, không chịu nói chuyện sau một cuộc cãi vã. Bước vào tuổi dậy thì, họ bắt đầu hiểu rõ hơn về tình yêu và sự bất công trong cuộc sống.
Noriko nhìn chằm chằm vào hai cô con gái, thấy hiện minh chứng rõ ràng cho sự tương đồng giữa quá khứ và hiện tại. "Chúng ta đã từng trải qua những đau thương, liệu chúng ta có thể bảo vệ họ khỏi những sai lầm mà chúng ta đã trải qua không, Eiko?"
Nụ cười trên môi Eiko vẫn cứ tươi, nhưng ánh mắt thì trầm lại. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, Noriko. Bởi tình yêu ấy, nó sẽ không bao giờ phai nhạt."