Trên con đường mòn đầy gai góc, Kha và Rei cùng nhau bước đi, nhưng không phải để chạm tay nhau như những ngày đầu. Mùa thu đang dần trôi qua, lá vàng rơi đầy, tiếng gió thổi qua như là tiếng ai kia thì thầm. Kha, bản nguyên lạnh lùng, cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm đang len lỏi vào từng tế bào cơ thể. Trái tim từ lâu đã ngưng đập nhưng giờ đây lại phát đi tiếng đinh ninh như muốn bắt đầu lại.
Rei, cô bé yếu đuối, đột ngột mỉm cười. Ánh mắt u sầu đã hóa ra là nụ cười ấm áp, đốt cháy mọi tăm tối. Hai tâm hồn dường như hòa quyện vào nhau, tạo nên một sức mạnh khó tin. Kha không thể tin vào điều gì đang xảy ra, còn Rei thì rơi nước mắt sung sướng. Cuộc sống không còn là sự chờ đợi cái chết, mà là hành trình đầy hy vọng.
Nhưng không phải tất cả đều êm đềm, bí ẩn từ quá khứ bắt đầu hé mở. Kha và Rei nhận ra rằng, họ là những chiếc mảnh ghép cuối cùng trong câu chuyện lớn đầy u tối và đau khổ của mình. Và từ đó, họ sẽ phải đối mặt với những sự thật kinh hoàng, những lựa chọn đau thương, và những khám phá chưa từng được biết đến. Định mệnh của họ không chỉ là cái chết, mà còn là sự sống, là hy vọng, là niềm tin vào một ngày mai rạng ngời.