Kousei đang cố gắng rối rít chỉnh sửa những nốt âm trầm buồn trên tờ nhạc piano, trong khi Tsubaki ngồi bên cạnh, cố gắng giữ cho mình im lặng. Bầu không khí căng thẳng bao quanh, hé lộ khó khăn trong mối quan hệ của họ.
"Anh không thể chấp nhận nỗi buồn đó mãi mãi, Kousei," Tsubaki lên tiếng, giọng nói run lên từ sự lo lắng. "Hãy để tôi giúp đỡ anh, để chúng ta cùng vượt qua."
Kousei nhìn lên, ánh mắt đầy bi thương. "Tôi không biết nữa, Tsubaki. Cuộc sống của tôi chỉ dừng ở đó thôi."
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra khi Tsubaki đột nhiên đưa tay lên, vỗ nhẹ vào vai Kousei và nói: "Không, chúng ta sẽ không bị chia cách bởi bất kỳ nỗi buồn nào. Chỉ cần tin vào tình bạn của chúng ta, Kousei."
Giọng piano bắt đầu dịu dàng hơn, những nốt nhạc lưu luyến dường như toả ra tia hy vọng mới. Kousei và Tsubaki cùng nhau hát lên giai điệu của tình bạn, vượt qua mọi khó khăn, để hướng đến ánh sáng cuối con đường.