Trong một buổi chiều ấm áp, Nanako nhìn thấy một tấm ảnh cũ kỹ của mình từ khi còn nhỏ. Ánh mắt cô đỏ lên, nhưng không phải vì hạnh phúc, mà vì những kí ức đau buồn mà tấm ảnh đẩy vào cô.
Haruki đến ngay lúc đó, anh nhận ra ngay rằng có điều gì đó không ổn và quyết định nắm lấy bàn tay cô. Nanako giật mình, ánh mắt hỗn loạn không thể che dấu. Anh nhìn vào cô bằng ánh mắt biết thông điều, từ từ kể lại câu chuyện của mình, câu chuyện về cô gái mà anh từng yêu.
Những lời của Haruki như cơn gió lạnh thổi qua, làm Nanako run rẩy. Cô nhận ra rằng mình không thể chôn vùi quá khứ mãi mãi, mà phải học cách đối diện với nó, để từ đó trưởng thành hơn.
Dần dần, Nanako nhận ra rằng, qua từng dòng thơ của Haruki, anh đã chia sẻ cùng cô nhiều cảm xúc, nỗi buồn và sự cô đơn của mình. Họ cùng nhau trải qua những kí ức, từ những vết thương đau lòng, họ chạm đến hạnh phúc từ sự chấp nhận và tha thứ.
Và từ đó, tình bạn giữa Nanako và Haruki không chỉ là những dòng thơ ngắn, mà còn là sợi dây liên kết họ với nhau, giúp họ vượt qua mọi khó khăn, mạnh mẽ hơn để đối diện với cuộc sống.