Trong một buổi chiều đẹp trời, cô gái tên Senpai bước vào căn phòng của cô bạn thân là Tôi với một ilbosi cổ vũ đầy hồi hộp. Trên kệ sách, hàng trăm bức tranh vẽ nghệ thuật của Tôi tỏa sáng, mỗi đường nét phản ánh tâm hồn phức tạp của cô bé. Senpai không thể nén nổi cảm xúc và bỗng dưng hỏi: "Tôi ơi, tại sao cô vẽ những bức tranh ẩn chứa sự đau khổ và lạnh lùng như vậy?"
Tôi lặng lẽ quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn trực tiếp vào đôi mắt lấp lánh của Senpai. "Vì tất cả những cảm xúc trong tâm hồn tôi đều được thể hiện qua những bức tranh này," Tôi nói nhẹ nhàng. "Và không ai hiểu tôi bằng chính bản thân tôi."
Senpai bất ngờ nhận ra rằng, sau vẻ ngoài lạnh lùng, Tôi là một người mang trong mình biết bao nỗi buồn và bí mật. Chính sự chiều sâu và phức tạp trong tâm hồn cô gái này đã khiến cảm xúc của Senpai bùng cháy hơn bao giờ hết. Và từ đó, mối quan hệ giữa Senpai và Tôi không còn đơn thuần là bạn bè mà còn chứa đựng nhiều điều bí ẩn và hấp dẫn.