Những vết thương trên thân Pii-chan vẫn còn đỏ rực, nhấp nhô như những gợn sóng trên biển khơi hỗn loạn. Ánh nắng chiếu tới từ trên cao làm bật lên những cánh rừng rậm của cây roi ma thuật cô bé cầm trong tay. Sasaki đang ở đằng sau một màn sương dày đặc, đôi mắt lạnh lùng nhưng cũng nhòa mờ dấu vết mưa buốt từng ngày.
Đòn đánh đầu tiên đã cắt vỡ không khí, nhưng Pii-chan vẫn giữ thăng bằng, dẫn đầu được nhịp độ của trận chiến. Cô bé trẻ mặc kệ những vết thương sâu trong tâm hồn, bám lấy mặt đất như một bóng ma bất diệt. Ánh mắt của Sasaki như đọ sát với hồn tâm của Pii-chan, đọc được những nỗi lo lớn, những ký ức đen tối.
"Hai con người, hai số phận, liệu có thể hòa quyện?" Sasaki gầm lên trong sự bối rối, không dám tin vào sức mạnh vô tận từ Pii-chan. Trái tim cô đang nơi đâu? Những trận đấu kinh hoàng, những lời hứa đã phai mờ theo thời gian.
Bước đi cuối cùng của Pii-chan không chỉ là một cú đánh ma thuật mạnh mẽ, mà còn là sự khẳng định với chính bản thân. Không thể chạy trốn khỏi quá khứ, nhưng cũng không thể để quá khứ làm khuất phủ tương lai. Dưới sự thăng trầm, giông bão của sự đấu tranh, hai linh hồn cuối cùng cũng gặp nhau, không phải thông qua sức mạnh ma thuật, mà là qua trái tim.